nữ phụ ở thập niên 70
Đọc truyện Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70 tại webtruyenonline.net. Cập nhật Full nhanh nhất Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70 tác giả Nữ vương không ở nhà trên Web Truyện Online thuộc thể loại Ngôn Tình, Đô Thị, Hài Hước, Điền Văn, Sủng. Truyện online, Web truyện online đam mỹ, ngôn tình, tiên hiệp Tác giả: Nữ vương không ở nhà
Phạm Duy Lân nổi tiếng yêu chiều vợ. Thanh Nga đi diễn đâu cũng có chồng đi theo, ầm thầm dõi theo, săn sóc. Mấy năm sau kết hôn, vợ chồng nghệ sĩ Thanh Nga mới có con đầu lòng, đó là nghệ sĩ Hà Linh (tên thân mật là Cúc Cu). Tuy nhiên chưa hưởng hạnh phúc được bao lâu, cuộc đời của minh tinh Sài thành đã phải khép lại bởi bi kịch ở tuổi 36.
Gu ăn mặc phong nhã, lãng tử của nam giới Sài Gòn thập niên 60 - 70. Lúc này, giày loafer bắt đầu được nam giới Việt ưa chuộng vì tính tiện dụng của nó. Màu trắng rất phổ biến trong cách ăn mặc của nam giới Sài Gòn thời bấy giờ. Ảnh chụp tại trung tâm thành phố Sài Gòn, 23/1/1968. Credit: Associated Press
Thập Niên 70: Sống Lại Làm Nữ Nông Dân. Trọng sinh ở thập niên 70, bột mì và gạo vẫn là lương thực loại tốt. Trong thôn còn có một đám thanh niên tri thức mang theo mơ ước. Làm việc chẳng phân biệt ngày đêm, chẳng phân biệt mưa, chẳng phân biệt đông hè. Đây là một
Cảm ơn các bạn đã chú ý theo dõi! Truyện audio ngôn tình Nữ Xứng Ở Thập Niên 70. Chưa lập gia đình từ ái ân xuyên hồi 70 niên đại thành trần ái ân. Lúc này nhưng hảo, hôn không cần kết, nhi tử đều có. Cái gì, ta đây là xuyên thư, còn xuyên thành tìm đường chết nữ xứng. Trần ái ân: Vì không tìm đường chết, nam chủ? Từ bỏ.
Sau Khi Xuyên Sách, Mèo Mập Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng Thập Niên 70 Ấm Áp Đường Đường Hải Đường 39 chương. Truyện kể về nhân vật chính là nữ phụ trong các tiểu thuyết. Thể loại truyện. Tiên Hiệp.
actampiko1986. Không hiểu sao lúc truyện lên app thì các đoạn cứ dính vào nhau một nùi như vậy nữa TT_TT nếu đọc thấy khó chịu quá thì các bạn qua trình duyệt web đọc nha, mình check ở trình duyệt thì vẫn cách dòng bình lỗi vì sự bất tiện nhé!___________________________Sáng sớm khoảng 5 giờ, trải qua một buổi tối an tĩnh, cả thôn dần được đánh thức bởi tiếng gà gáy sáng, làn khói bếp bốc lên từ vài ngôi nhà hay những tiếng gọi nhau như có như không, văng vẳng mà dường như náo nhiệt.“Oa oa…”Trong một căn phòng ẩm thấp đắp bằng bùn đất vang lên tiếng trẻ con khóc. Trần Ái Ân từ lóng ngóng đến thuần thục mà ôm đứa bé đang khóc thút thít không ngừng vào trong ngực, tay vỗ vỗ lưng đứa bé dỗ dành. Dần dần, tiếng khóc nhỏ đi không thành viên thuộc đảng cú đêm, Trần Ái Ân thật sự không theo nổi thói quen dậy sớm của người dân thập niên 70. Cô một bên ngáp dài, một bên giúp đứa nhỏ thay cái tã ướt nhẹp.“Ái Ân ơi, dậy chưa con?”“Mẹ vào đi ạ.”Mẹ Trần lắc đầu, từ khi con bé này sốt cao một trận rồi lành bệnh đến giờ, so với trước khi mà nói thì lười hơn trời đã lên đến mông rồi mà còn để bà phải kêu rời tã cho đứa nhỏ xong, Trần Ái Ân tỉnh ngủ không ít, cô cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộm của thằng bé “Con trai, chào buổi sáng.”Được hầu hạ thoải mái, thằng bé hướng Trần Ái Ân tươi cười, nhi nha bày tỏ mình đói bụng, muốn ăn. Nếu không nhanh cho ăn, cu cậu lại há miệng khóc thấy vậy, Trần Ái Ân vội vàng ôm đứa nhỏ chạy ra phòng ngoài. Trẻ con không khóc thì là thiên thần, chứ há miệng gào to thì chính là ác ma đó!“Mẹ ơi, sữa mạch nha của Dương Dương mẹ đã pha chưa ạ?”“Pha rồi, trên bàn nhà chính đấy. Không thấy hả? “Con thấy rồi.”Cầm lấy sữa mạch nha đã được mẹ Trần pha sẵn, Trần Ái Ân từng chút từng chút đút cho thằng bé ăn. Nhìn căn phòng lụp xụp, dưới lòng bàn chân là lớp nền được làm từ bùn đất mềm mại, Trần Ái Ân lần thứ 108 thở dài Làm sao mà lại để cô trọng sinh tới thập niên 70, biến thành Trần Ái Ân này hả trời!Ở hiện đại, Trần Ái Ân họ Từ, gọi là Từ Ái Ái Ân công việc không tồi, đầu óc linh hoạt, lại được cấp trên trọng dụng, năng lực nghiệp vụ cũng cao. Làm việc chưa tới một năm, lương hàng năm đã lên tới 30 vậy, cô ăn mặc cần kiệm, dùng hai năm tiền lương đặt cọc mua một căn nhà nhỏ, ở thành phố lớn định có công việc vừa có nhà riêng, bố mẹ liền bắt đầu giục Từ Ái Ân nhanh chóng tìm bạn trai rồi lấy chồng sinh con. Thành phố lớn không tìm được người thích hợp? Không sao cả, về quê, ở quê có rất nhiều thanh niên tốt bằng lòng cùng Từ Ái Ân tiếp xúc làm quen lắm Ái Ân tỏ vẻ, tiền, cô tự kiếm được, nhà, cô có một căn. Gả chồng kết hôn gì đó, không khéo có khi cô lại còn phải gánh thêm một cục nợ, vậy thì lấy chồng mà làm gì?Chỉ đơn thuần vì “làm” sao?Không đợi Từ Ái Ân suy nghỉ cẩn thận xem đàn ông có ích lợi gì với cuộc sống của mình, vừa mở mắt, cô liền biến thành Trần Ái Ân – đứa con gái bị sốt cao của nhà ông Trần ở xã Hồng Kỳ, thập niêm đến bản thân từ 28 biến trở về 18 tuổi, Trần Ái Ân phát huy tinh thần AQ bất diệt mà nghĩ, trẻ hơn mười tuổi, cô cũng xem như là có lời đi?À đúng rồi, cô còn lời thêm một cái nữa chính là, biến trở về 18 tuổi không tính, cô nhảy qua giai đoạn tìm hiểu làm quen, trực tiếp lượm không một thằng con, vinh quang mà lên chức “mẹ”.“Cho anh ôm một cái.”Chờ Trần Ái Ân đút xong sữa mạch nha, anh song sinh của cô xoa xoa ghèn đi tới, đem thằng bé ôm đi.“Em gái à, sao anh cảm thấy mày mới chăm Dương Dương chẳng mấy hôm mà nó càng ngày càng béo, càng ngày càng xinh ra thế nhỉ?Vừa nói Trần Bảo Quốc vừa xoa bóp làm Dương Dương lộ ra nọng cằm, sờ vào thật sướng tay.“Đừng có đùa.” Trần Ái Ân vỗ Trần Bảo Quốc một cái. “Dương Dương mà khóc anh dỗ nổi không?”Tưởng tượng đến cảnh Dương Dương khóc lên, cả nhà chỉ có Trần Ái Ân dỗ được, bản thân mình thì càng ôm thằng nhỏ càng khóc dữ hơn, Trần Bảo Quốc sợ hãi mà đem đứa nhỏ trả cho Trần Ái Ân“Em à, mày nói thật đi, mày bằng lòng nghe lời ba mẹ, cùng ba của Dương Dương kết hôn, làm mẹ kế của Dương Dương hả?”Anh đã để ý mấy hôm nay, Ái Ân đối với Dương Dương đặc biệt tốt, chẳng khác nào con Ân là em gái duy nhất của anh, Trần Bảo Quốc cảm thấy em gái mình tuổi trẻ xinh đẹp, còn tay chân nhanh nhẹn như vậy mà phải gả cho lão nam nhân Lâm Kiến Quốc kia thì thiệt thòi Ái Ân có chút ngoài ý muốn “Anh… Không phải là rất sùng bái quân nhân, còn muốn nhập ngũ làm lính hả?”Ba Trần mẹ Trần sở dĩ muốn cô làm mẹ kế Dương Dương, còn đem Dương Dương về cho cô nuôi cũng là vì để lót đường cho đứa con trai Trần Bảo Quốc nói ba của Dương Dương ở bộ đội làm đến bài trưởng, gần đây còn lập công, vậy nên muốn giúp “anh vợ” an bài vị trí cũng không phải là chuyện khó.“Dù là thế cũng không thể mang em gái ruột của anh mày đi đổi được.”Trần Bảo Quốc tức đến đỏ mặt “Em à, mày đừng quản ba mẹ nghĩ thế nào, không làm lính thì không làm lính. Anh mày cũng không hiếm lạ.”Trần Ái Ân vui mừng mà cười cười “Anh yên tâm đi, em đảm bảo không làm bậy. Đây cũng là ý tưởng một phía của ba mẹ thôi. Em đoán ba của Dương Dương chưa chắc đã đồng ý đâu. Muốn em hỗ trợ nuôi Dương Dương thì không thành vấn đề, dù sao đó cũng là con trai của chị Ái Trạch mà.”Ba của Dương Dương là đàn ông con trai, không giỏi chăm trẻ con. Cô chăm giúp, cũng coi như giúp một cái ân muốn trao đổi, cũng chưa chắc một hai phải hy sinh hôn nhân của thời hiện đại, Từ Ái Ân chính là phải có quyết tâm rất lớn mới gánh được áp lực giục cưới trong nhà mà sống độc nên không có đạo lý mới xuyên qua tới liền vì ông anh song sinh muốn có danh ngạch nhập ngũ mà đem bán chính mình tới mẹ của đứa bé, Trần Ái Ân không khỏi thở dài, mệnh hai mẹ con này thật khổ.
Mừng truyện hoàn, mình gửi các bạn mã giảm giá 10% nhé 99977097 Điền Văn XuyênThư ThậpNiên70 SongKhiết Từ Ái Ân chưa lập gia đình mà đã xuyên qua thành Trần Ái Ân của những năm 70. Lúc này thì hay rồi, hôn không cần kết, con cái đủ cả. Gì cơ, vậy mà lại là xuyên thư, còn xuyên vào nữ phụ chuyên tìm đường chết. Nam chủ là quân nhân, nữ chủ lại còn là bạch liên hoa nữa chứ... Trần Ái Ân Vì không tìm đường chết, nam chủ ư? Từ bỏ. Nam chủ Thực ra vẫn có thể bên nhau Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Nữ Phụ Ở Thập Niên 70! Mới Cập Nhật Kim Phiếu Mới Đề Cử Xem Thêm
Trần Ái Ân “Ừ, về sau có cơ hội, nhất định sẽ theo tiêu chuẩn mà cậu nói làm cơ sở tìm mẹ kế cho Dương đạt tiêu chuẩn là không tuyển.”Hai người ngồi cùng nhau hàn huyên một buổi lúc đó, Trần Ái Ân giúp Dương Dương thay tã ba lần, đút sữa mạch nha một lần.“Lệ Anh, giờ tôi phải đi nấu cơm rồi, cậu về đi.”Từ Lệ Anh hăm hở đứng lên, cuốn cuốn tay áo “Trước nay cậu nấu cơm không phải tôi đều giúp một tay sao? Chúng ta là bạn tốt, cậu đừng khách khí như vậy.”Trần Ái Ân ha ha mà cười ở trước bếp, thỉnh thoảng bỏ vào lò hai thanh củi, lửa không phải quá lớn thì là quá nhỏ, thêm cho nguyên chủ không ít phiền như này mà gọi là hỗ trợ, thì Từ Lệ Anh thật sự là giúp đại ân trọng hơn là, vị trí xào rau ở bếp trên mới là chỗ nóng nhất, làm người ta đổ mồ hôi nhiều này Từ Lệ Anh vĩnh viễn đều tỏ vẻ chính mình chỉ muốn phụ một chút thôi, cô ta chỉ nói chính mình sẽ không xào rau, sợ đem đồ ăn nhà nguyên chủ nấu hỏng mất, làm hư lương thực thì không tốt.“Không phải là cùng cậu khách khí, thanh niên tri thức các cậu bây giờ chắc cũng đang chuẩn bị cơm cậu giúp tôi xong rồi về thì sẽ lại giống như trước, không còn gì ăn bếp núc tôi làm quen tay, một mình cũng vẫn trễ cậu ăn cơm, để cậu ôm bụng đói tôi cũng ngại thành vậy, tôi còn có xứng làm bạn cậu à?”Trần Ái Ân vừa nói, vừa đem Từ Lệ Anh “tiễn” hướng ngoài Lệ Anh là con gái thành phố, dù Trần Ái Ân nhỏ tuổi nhưng sức lại không nhỏ, cho nên muốn đem Từ Lệ Anh “tiễn” ra cửa thì dù Từ Lệ Anh có không muốn cũng vẫn phải Lệ Anh nhíu mày “Không sao, thật ra…”Trước kia cô giúp Trần Ái Ân chuẩn bị cơm trưa, người Trần gia đều sẽ vì cám ơn cô mà giữ cô lại cùng ăn nên cô không cần về lại chỗ thanh niên tri thức ăn cơm thừa canh vậy thật vừa có thể giúp Ái Ân đỡ bận rộn, lại vừa giải quyết được vấn đề cơm lòng mà nói, nhà chung của thanh niên tri thức, mọi người thay phiên nhau làm đồ ăn nên mùi vị không ngon bằng đồ ăn do Trần Ái Ân nghề của chính Từ Lệ Anh cô cũng không ngoại lệ.“Tôi biết cậu xem tôi là bạn, thà rằng bị đói bụng cũng muốn giúp tôi một làm bạn của cậu, sao tôi có thể nhẫn tâm như vậy được? Cậu nhanh trở về ăn cơm đi, đi nhanh đi nhanh.”Để Từ Lệ Anh giúp cô nhóm lửa, thà cô tự làm còn khi đem Từ Lệ Anh “tiễn” đi, Trần Ái Ân vào kiểm tra thấy nhóc con vẫn còn đang ngủ ngon lành, vì vậy tay chân nhanh nhẹn vào bếp nấu Ái Ân thầm thấy may mắn vì sau khi cô xuyên qua, nguyên chủ để lại ký ức và kỹ năng của chính mình cho không, thử hỏi loại người quen dùng bếp gas nồi cơm điện như cô, đối mặt với củi lửa như này biết nấu cơm xào rau kiểu gì?Nói là xào rau, nhưng cũng không hẳn là trắng là nhổ từ ngoài không cẩn cẩn thận thận mà bỏ một chút, hai ba giọt gì đó, không được cho nên xào rau chỗ này cũng với luộc rau bằng nước cũng chẳng khác nhau bao chí cả nấu cơm, cơm cũng không phải là cơm trắng thuần, Trần Ái Ân bỏ ba củ khoai lang đỏ cùng một chén gạo vào nồi, nấu cơm độn khoai lang đến giờ cơm, người Trần gia mang theo một thân đầy ướt sũng mùi mồ hôi hôi thối trở Trần từ xa đã thấy khói từ ống khói nhà mình bốc lên, biết là con gái mình đã nấu xong cơm, mọi người về đến nhà là có sẵn cơm canh ăn xóm đi cạnh ông hâm mộ nói “Lão Trần, vẫn là con gái nhà ông bọn tôi về nhà vẫn phải đói bụng ngồi chờ hối lâu mới có cơm ăn.”“Làm gì có, con bé ba nhà ông năm nay mới 10 tuổi mà đã bắt đầu biết nấu cơm, tập nấu thêm vài lần liền nấu nhanh ấy mà.”“Ba mẹ, anh, mọi người đã về rồi? Con đã chuẩn bị nước giếng, rửa mặt mũi tay chân xong rồi vào ăn cơm thôi.”Vừa nghe động tĩnh ngoài cửa, giọng Trần Ái Ân đã giòn dã ngọt ngào vọng ra, làm người nghe trong lòng thoải mái một Bảo Quốc hướng vào phòng hét “Anh mày sắp đói chết rồi, còn rửa mặt gì nữa, ăn trước lại tính.”Trần Ái Ân vội vàng đem đồ ăn dọn lên “Không rửa mặt rửa tay, không cho ăn.”Cô biết cuối thập niên 70 này vật tư đều thiếu thốn, lại còn trong thời kỳ mười năm chuyển giao chế đó mẫn cảm, chính mình không nên quá chú ý tiểu vấn đề là Trần Bảo Quốc mới từ ngoài ruộng về, trên mặt, trên cổ và cánh tay đều bám từng đường từng đường mồ hôi và bùn đất trộng ăn cùng bàn với người như vậy, Trần Ái Ân dù không có thói ở sạch cũng chịu không lúc Trần Bảo Quốc còn dây dưa, ba Trần và mẹ Trần sớm đã dùng nước giếng con gái chuẩn bị rửa xong mặt mũi tay đầu ba Trần và mẹ Trần cũng ngại phiền phức, nhưng con gái bảo bối vẫn kiên trì yêu cầu, hai người cũng liền theo vậy mà nói, nước mới được kéo từ giếng lên mát rượi, vào giữa trưa mặt trời chói chang rửa ráy một cái, cả người đều thoải Trần sảng khoái ngồi xuống bảo Trần Bảo Quốc “Em gái mày vất vả ra giếng đầu thôn gánh nước cho mày rửa mặt rửa tay, mày còn không cảm kích? Thiếu đánh hả?”Mẹ Trần cũng cạn lời với thằng con “Đã biết rõ là không rửa thì em gái mày không cho ăn, vì sao lần nào mày cũng phải một hai dây dưa đến khi em nó bực mình mới thôi hả?”Trần Bảo Quốc trợn trắng mắt “Nhà người khác trọng nam khinh nữ, nhà ta thì ngược lại, trọng nữ khinh nam.”Trần mẹ không nhẹ không nặng đánh Trần Bảo Quốc một cái, hiện tại không tranh thủ đối tốt với con gái một chút, chờ con nó gả chồng, bọn họ có muốn thương con gái cũng không có chi, bọn nó đối tốt với con gái cũng là hy vọng sau này nó lấy được tấm chồng tốt còn có thể quay lại chiếu cố chút cho ông anh Bảo quốc định Trần Ái Ân hai ngày nay tính tình bỗng trở nên cứng rắn, muốn lười biếng cũng không được, Trần Bảo Quốc chỉ có thể thành thành thật thật mà đi rửa ráy..
nữ phụ ở thập niên 70